Đang tải dữ liệu...

Thơ nụ cười tử sinh


Hóa Thành




Thương nhau trái ấu cũng tròn
Ghét nhau cảm thấy bồ hòn cũng vuông
Phải luôn giữ vững lập trường
Người thương dịu ngọt như đường mía lau
Đầu môi chót lưỡi trao nhau
Tạo nên cảm xúc tâm đầu ý giao
Người khen cảm thấy tự hào
Chỉ thêm tự mãn, làm sao hơn người?
Người chê nói nặng vài lời
Đụng đến bản ngã, tâm người nổi sân
Nói năng thô lỗ bất cần
Quên đi lý tưởng tinh thần người tu
Phật dạy thể hiện Tâm từ
Hóa giải sân hận diệt trừ chướng duyên
Chấp chi những việc não phiền
Sao không hỷ xả an nhiên tâm hồn

Học Đạo chưa rõ lý chơn
Dửng dưng tự đắc mình hơn người rồi
Ngã mạn chuốc khổ thêm thôi
Bồ đề vun tưới cho đời an vui
Phật tâm cố gắng lau chùi
Nguồn chơn trong sáng dưỡng nuôi giống lành
Quán ngay phiền não tu hành
Chuyển mê khai ngộ đắc thành "Dự Lưu"
Xóa tan những áng mây mù
Xây chân thiện mỹ, oán thù tiêu tan

Hóa - Thành cõi tạm nghỉ chân
Mới hay Bảo - Sở hướng tâm lối về
Hằng ngày ươm hạt Bồ đề
Tín tâm, hạnh, nguyện trở về Tây Phương



Ham chơi lạc cõi vô thường
Ham mê dục lạc vấn vương cõi lòng
Vô thường nhà lửa long đong
Chúng sinh đùa giỡn chẳng mong ra ngoài

Bao thân Cùng tử rong chơi
Nam Kha tỉnh mộng thấy đời tử sinh
Bảo Châu chéo áo trong mình
Trăm năm dong ruổi điêu linh lạc loài
Ngày nay tỉnh giấc mộng rồi
Hốt nhiên đại ngộ mỉm cười tử sinh




Thơ: Thích Trí Giải

Thơ: Thích Trí Giải




Chia sẻ bài viết lên mạng xã hội >>


Tags: ,

0 comments

ĐĂNG MỘT NHẬN XÉT